Hoàng Diệu mở tiệc chiêu đãi quân sĩ

- Ta cũng đã nghĩ đến những người áo vải ở chốn quê mùa ấy. Sau này, đất nước mở mặt được, cũng phải dựa vào họ. Từ xưa đến nay, gốc của thịnh suy cũng từ họ mà ra. Triều đại nào được dân cày yêu tin thì bí cũng thành thái. Gương sáng từ đời vua Thái Tổ, Thánh Tông, Nhân Tông nhà Trần, nhà Lê còn để mãi đến giờ. Tiếc rằng, các vua sau, không chịu theo gương tiên tổ. Nhưng thôi, ta phiền tướng quân, cầm lệnh bài, đi tiếp bốn cửa thành, tưởng lệ binh sĩ, quyết tâm sống chết với thành. Kẻ nào nhút nhát, thì chuyển sang làm việc lo cơm nước. Ai có nhiệt huyết, cất nhắc lên các chức ngũ trưởng, đội trưởng. Quân trên mặt thành, ta đã ra lệnh chu cấp thịt, gạo, vũ khí, các đồ đánh trả bọn công thành, khá đầy đủ. Ta cũng cử các tuỳ tướng thân tín trực tiếp đốc giữ bốn cửa thành. Từ đêm nay, ta và các quan tuần phu, đề đốc, ty niết thay nhau đốc suất nghiêm mật. Dù là chuyện bấp bênh, ta cũng sai một tướng thân tín, đi cầu viện thêm ở dinh Bắc Kỳ quân vụ.

                                         Hoàng Diệu mở tiệc chiêu đãi quân sĩ

    Viên tướng trẻ cầm lệnh bài xá dài một cái rồi vội vã quay ra…
    Hoàng Diệu đi đi lại lại trong suý phủ. Ông vừa cho người đi gọi các quan đầu trấn lại để thương nghị việc quân. Ông truyền từ chiều, mở tiệc khao thưởng quân sĩ, lấy bữa tiệc là nơi thề giữ thành, sống chết vi nước.
    Suý phủ cũng mở tiệc, cho gọi đầy đủ tướng văn, tướng võ, để cùng nhau, chia đi giữ bốn cửa thành. Một lát sau, tuần phủ Hoàng Hữu Xứng, án sát Tôn Thất Bá, đề đốc Lê Trình, đã mũ áo chỉnh tề bước vào. Các quan thi lễ cùng nhau, rồi chia ngôi thứ ngồi vào chỗ của mình. Tổng đốc họ Hoàng ôn tồn đưa chiến thư của giặc, đọc trước cho các quan văn võ cùng nghe. Trong lúc nghe Hoàng Hữu Xứng đọc, ông liếc nhìn sắc mặt những người cộng sự với ông. Lê Trinh, giáp trụ chỉnh tề, chống gươm cắn môi suy nghĩ. Tôn Thất Bá, mặt lạnh lùng, không biết ông ta đang nghe chiến thư của giặc hay nghĩ chuyện gì tận đâu đâu. Hoàng Hữu Xứng đọc xong, khảng khái nói trước :
- Bọn này ngông ngạo, lời lẽ qúa ư tự phụ. Chúng bắt ta nộp thành, hạ khí giới ư? Tôi là quan văn, nếu cần cũng xin lĩnh một ngọn giáo, trấn giữ một cửa thành. Người xứ Nghệ chúng tôi chỉ biết đánh giặc, không biết đầu hàng!



Copyright © 2009 CÂU CHUYỆN DANH NHÂN