Âm mưu của chánh mật thám với Hồ Huân Nghiệp
Soái phủ đã bó tay trước Hồ Huân Nghiệp. Chúng cân nhắc mãi. Tên
chánh mật thám đích thân lo từ đầu đến cuối vụ án này. Thi thố trăm phương,
nghìn kế, hắn vẫn thất bại trước một thân hình nho sinh bị ngược đãi, như một
chiếc xác ép, hiện nằm ở xà lim tử tù.
Một gã thầy tu công tác đắc lực của Soái phủ, đêm qua lại gõ cửa viên
chánh mật thám để hiến kế mới. Ông ta nhiệt thành đến khó chịu, Gã cam kết, gã
sẽ thuyết phục được Huân Nghiệp bởi gã đã nắm được thóp chỗ yếu của người tù.
Viên chánh mật thám như bừng tỉnh trước lối nói mềm mại, đầy toan tính, với
những lý do kể cũng vào loại tin được. Khoái trá thả mình trong ghế bành mây,
nhắp một chén rượu vang có đá cực mát, viên giáo sĩ nói :
-
Xin ngài chánh mật thám yên tâm. Ngài nhớ chứ, quyền lực của Ngài dẫu mạnh
nhưng mạnh đâu bằng tình thương của Chúa Cứu thế. Tôi còn muốn đi xa hơn nữa
kia.
Tôi
sợ Ngài quá tin rằng công việc sẽ dễ dàng. Theo tôi, Huân Nghiệp không phải là
kẻ dễ vỗ về đâu.
-
Rồi Ngài xem! Tôi sẽ làm cho ông ấy chuyển lòng. Mà tôi còn muốn ông ta là tín
đồ của đạo Ki-tô nữa chứ!
Viên
chánh mật thám cười nụ, nghĩ bụng : thằng thầy tu béo mẫm này hơi chủ quan đây!
“Tảng đá lạnh lùng” ấy, lửa nào mà hun chảy ra được! Nhưng Soái phủ lại tin cậy
thằng cha này! Một tiếng nói của ông ta có thể thay đổi mọi vị trí ở đất Gia
Định. Rít hơi thuốc lá thơm dài, viên chánh mật thám bảo nhà truyền giáo, giọng
châm biếm nhẹ nhàng:
-
Tôi rất mong Cha thành công mỹ mãn. Soái phủ hẳn không tiếc Cha một thứ gì!
Nhưng tôi hứa, nếu Đức Cha giúp tôi thu phục được tên tù “đầu bò” này, tôi sẽ
dâng Đức Cha một thứ quà đặc biệt.
Nhổm người dậy, mắt sáng lên, Đức cha tò mò hỏi :
-
Quà chi vậy? Thưa Ngài!
-
Một “thánh nữ đồng trinh” đồng bằng sông Mê-kông!
Giáo
sĩ kếu thốt lên tên cực trọng, nụ cười tỏ ra vẻ nghiêm trọng, lại rất tình tứ:
-
Ô ! Ngài chánh mật thám… Ngài đã quá coi thường kẻ chăn chiên của Chúa!
* *
Quan phủ Tân Bình được chuyển từ xà lim của Sở cẩm vào nhà khách
của một giáo đường nhỏ. Ông đã được cởi áo tù. Đức Cha xứ Tân Bình sai người
giúp việc đem cho ông bộ quần áo lụa sang trọng, là nếp cực phẳng, xức nước hoa
thơm phức. Song Hồ Huân Nghiệp lại dùng bộ quần áo vải thô mình mặc chính lúc
bị bắt. Hành trang của ông vẫn là chiếc tay nải dấn nâu có mấy thứ mẹ ông và vợ
ông vừa gửi từ quê lên cho. Mọi thứ ăn uống ngon lành, thơm tho, rượu ngon, cá
béo, thịt tươi, sữa tươi, quả mới, ông đều bỏ nguyên trên bàn mà uống rượu đế,
nhắm với khô ruốc, quả cóc; ăn cơm với chút thịt kho nước dừa, mặn và đậm. Ông
thản nhiên ngủ một giấc ngon lành sau nhiều đêm nằm trên sàn đá lạnh của chiếc xà
lim ẩm mốc,đầy muỗi. Giặc Pháp cho bạn bè và ngươi thân thuộc vào thăm ông.
Thấy hai người đàn bà một giá một trẻ vừa thoáng hiện phía bên ngoài cổng
sắt,lòng lòng ông đã bời bờ trăm nỗi. Chắc là mẹ ông! Nhưng còn người đàn bà
trẻ kia là ai? Có phải vợ ông chăng hay một người trong họ? Ông cố làm ra bộ
khoẻ khoắn để bà mẹ khỏi lo.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
nhân vật lịch sử việt nam
nổi tiếng