Lệnh hạn chế bán thịt được Nguyễn Khoa Đăng bán hành

     Đến cổng dinh, Luân Quốc Cổng đã ân cần chờ ở đó. Hai người trò chuyện rất ân cần, sau đó, Luân Quốc Công mời quan nội tán vào phòng trong dùng cơm. Nội tán vào thấy trên bàn tiệc chỉ có chai rượu và bốn đĩa muối. Luận Quốc Công ngồi rồi chìa tay mời quan nội tán. Nguyễn Khoa Đăng tưởng Ọuốc Công đãi mình một món thịt rừng quý ăn với muối, nên cứ chờ mãi. Quốc Công lại rót thêm rượu vào chén rồi mời :

Lệnh hạn chế bán thịt được Nguyễn Khoa Đăng bán hành

-   Xin quan nội tán nâng cốc.
     Nguyễn Khoa Đăng hỏi :
-   Nhà quan Chưởng vệ mời khách chỉ có mấy đĩa muối thế này thôi ư? Quốc Công khinh tôi quá đấy!
    Chưởng Vệ cười mà nói :
-   Ở chợ, thịt cấm không được mua nhiều. Người hầu của ta ra chợ thì thịt đã hết cả. Do đó mới làm mấy món muối để đãi khách vậy.
    Nguyễn Khoa Đăng biết mình mắc lỡm, đứng dậy cáo lui, ra về. Chưởng Vệ cười:
-   Nội tán chê cơm muối nhà tôi ư?
    Đang lúc bực mình, Nguyễn Khoa Đăng cười nhạt nói :
-   Cơm muối thế này thì lính cũng không nuối được!
    Quan Chưởng Vệ cũng đáo để, đáp lại:
-    Ông không nuốt nổi cơm muối, sao lại đi cấm người ta ăn thịt.
    Quan nội tán tức lắm, phẩy tay áo hậm hực ra về. Tuy nhiên, lệnh cấm mua thịt nhiều ở chợ vẫn không bãi bỏ…
***
    Mùa hạ năm ất tỵ (1725) chúa Nguyễn Phúc Chu lâm bệnh mất.
   Chưởng Cơ Nguyễn Cửu Thế, vốn cũng là người rất ghét nội tán, lại được các hoàng thân, công chúa khuyến khích, Thế bấy giờ đang nắm quân ngự vệ, do đó bèn làm giả di mệnh của Chúa Nguyễn Phúc Chu cho gọi Nguyên Khoa Đăng vào chầu.
   Khoa Đăng vốn có tình sâu nghĩa nặng với chúa Quốc, do đó, nghe nói, Chúa mất, gọi vào bên màn trướng để nhận di chiếu, sắc văn gọi, được chính thái giám hầu Chúa triệu vào, bèn không nghi ngờ gì nữa, vội vừa khóc, vừa mặc quần áo vào cung.
   Đến cửa ngoài, đã thấy các võ sĩ mặc đồ đen, nghe một tiếng quát, xô đến trói lại, mới biết mắc mẹo.
   Nguyễn Cửu Thế chỉ mặt Nguyễn Khoa Đăng mắng rằng :
-    Mày cậy được chúa yêu nên lộng hành, làm nhiều điều quá quắt. Chúa mất, thì mày còn chỗ nào mà nương tựa nữa. Từ nay những lệnh nọ, lệnh kia của mày, hẳn chỉ còn xuống âm ty mà cho bọn ma quỉ thi hành thôi.
   Nguyễn Khoa Đăng mắng lại rằng :
-    Chúa chết, người còn nóng, mà các ngươi lại giết người thẳng thắn, trung trực ư? Ta chỉ tiếc hồ đồ để mắc mưu lừa của bọn bám quần Chúa để huởng sa hoa, trụy lạc thôi!
   Cửu Thế ức quá liền chém rụng đầu nội tán… Khi lắp đầu vào đem chôn, gương mặt mắng mỏ bọn cường thần vẫn không đổi sắc.
 Từ khóa tìm kiếm nhiều: danh nhân lịch sử việt nam
 

Copyright © 2009 CÂU CHUYỆN DANH NHÂN