Vua cho triệu kiến Tùng Thiện Vương


   Vua nói:
 -  Vương vẫn khỏe chứ? Tai nạn cũng qua rồi. Ta rất biết lòng ông.
 Tung Thiện Vương đạp đầu xụống đất nói :
 - Thần thật đắc tội với triều đình. Được Hoàng đế ân sung, ơn ấy thật không biết lấy gì đền đáp.

Vua cho triệu kiến Tùng Thiện Vương

    Vua an ủi, nâng ông dậy:
 - Luật pháp phải nghiêm, quân pháp vô thân là thế. Song, ân uy cũng phải có lý có lẽ. Nếu ông không phải là bậc hoang thúc đáng trọng nhất của triều đình thì ta không biết sẽ xử sự như thế nào? Đó là sự học vấn, văn hóa tạo nên nhân cách của Vương thúc, ta rất mừng và tự hào về ông, Hôm nay, ta mời ông đến để trả ông chức đứng đầu hoàng phái đấy. Ta đã hỏi Viện Cơ mật và các vị đứng đầu các chỉ ngành. Phải là Vương mới đứng đầu Tôn Nhân phủ được.
 -  Tâu hoàng đế, thần là người…
 - Khanh đừng câu nệ nữa, nhận lại ấn, kim sách đi… Lâu lắm ta không gặp ông, thôi hãy cùng ta lên Điếu Ngư đài để hưởng cái u tĩnh của hồ, của nước, cho lòng thanh thán đôi chút.
 Vương theo Hoàng đế lên lầu câu cá. Hoàng đế ban rượu .  Và coi như mọi chuyện đã xong, nhà vua lại chỉ vào cái trap nói:
    Ta lại có mấy vần thơ mới viết. Dạo này thế sự nhiều nơi thăng trầm, ta mải với công việc, có lúc đêm khuya, ngẫm vương nghiệp, thế sự mà viết. Viết rồi bỏ dấy. Mấy bữa biết Vương thúc buồn, ta định đưa cho Tuy Lý Vương xem hộ, nhưng từ trước đến nay thơ ta chỉ mình ông là người bình phẩm xác đáng nhất, ta cũng không muốn đưa cho ông Tuy Lý nữa…
    Tùng Thiện Vương nhận lấy, liếc qua mấy vần thơ. Thấy thơ vua nói nhiều về nhân tình thế thái, lo toan trăn trở, bất giác trào nước mắt…

***

   Từ ngày ra ở bên rìa vương phú, Tùng Thiện Vương không tiếp khách, để thì giờ vào việc ngao du nhiều hơn…
    Vương ra bìa rừng, dừng chân lại xem đám người kéo gỗ. Gió cửa rừng buốt đến từng múi thịt mà đám người lao khổ kia mồ hôi đầm đìa, áo quần rách xơ tướp, lằn thừng chịt xuống vai gầy, chân bám miết vào đá sắc cúi theo tiếng gỗ lăn. Rừng khai thác nhiều, chỉ trên triền vách sâu mới có gỗ súc, đám chủ thầu bọn lái gỗ thuê công cao, đám người lao nhau vào mà làm. Một cây gỗ mắc kẹt ở ngang lũng, nghìn cái thân rách bám vào như kiến tha mồi lớn. Tận mắt Vương nhìn gỗ lao vào làm chết và bị thương hàng chục người. Quân lính chủ thầu lại giục hàng chục người lao lên để kéo cho bằng được, có những vệt đường máu chảy chan hoà.
Từ khóa tìm kiếm nhiều: các nhân vật lịch sử việt nam


Copyright © 2009 CÂU CHUYỆN DANH NHÂN