Ông Cao được triều đình ân xá

    Ông Cao đang cao hứng nhàn đàm với người bạn tù thì cửa ngục mở.Phái quan bắt ông quỳ nghe chiếu chỉ ân xá của đức vua. Ông được triều đình tha tội, bắt theo đoàn công cán sang xứ Giang Lưu Ba, sung làm quân hiệu lực. Việc gấp gáp, được trả tự do, ông không khỏi bàng hoàng. Ông chào bạn bè, cởi áo mền đắp cho người thiếu áo, phân phát thức ăn khô cho những người còn bị giam lại. Ông được mở gông theo viên hiệu uý ra khỏi cửa ngục. Mắt ông bị quáng vì chói nắng, thứ phản ứng chưa kịp thích nghi, gây niềm sung sướng cho kẻ thường đói khát ánh sáng, vừa được bữa no nê nắng trời. Xe ngựa chạy như đâm sầm vào mặt ông. Những tiếng la thét dẹp đường của đám quân đưa các quan lớn vào triều làm ông giật mình lùi vào một bên đường. Cao tự mỉm cười.

Ông Cao được triều đình ân xá

    Ngót năm nay, xa cách đời sống kinh kỳ, đêm ngày chui rúc trong đáy ngục tối, trở lại cảnh cũ, ông không khác gì kẻ bị hồn thoát khỏi xác một lúc, may có người gọi mới nhập về. Ông lấy lại được tinh thần ngay, rảo bước, hào hứng. Cao mê mải ngắm cảnh dân chúng gồng gánh, chợ búa kiếm sống, nhìn dáng những ông chài bủa lưới trên sông Hương. Ông tạt vào một phiên chợ đầu ô, sực nhớ không có một trinh dính túi, nhưng ông vẫn dạo thăm khắp chợ. Ông ngắm những hàng lụa là, vải vóc, cảnh xô chen ở dãy thóc gạo, và cảnh ngả nghiêng say nói trong các quán rượu. Ông ngắm những con tôm hùm lớn còn tươi, bày trong mẹt và tự cười thầm sao mình đang đói lại đi qua hàng bún chả, nem cua bể thơm sực nức. Giá có một ai đó sính chữ, mua một đôi câu đối, mà bán được lúc này, kể cũng hay. Nhưng đó chỉ là cái ý hài hước vốn sẵn có trong Cao, chứ giữa chợ này, tìm dâu ra kẻ xin chữ!
    Cao tiến về nhà  cũ của mình ở bên bờ sông Lợi Nông. Chủ cũ đa đòi nhà cho người khác thuê. Lão bộc đã trở ra Bắc, chắc chạy tiền toan tính trở vào lo liệu chăm sóc cho ông. Cao thốt rùng mình. Đêm nay mình ngủ đâu! Thân vừa vừa thoát tù này, liệu bạn cũ có ai còn dám chứa? Ông cố lục tìm xem có người bạn nào gần đây có thể nhờ cậy được trong đêm bơ vơ này, thì có tiếng hớt hải gọi phía sau :
-      Bẩm thầy… Bẩm thầy…
   Cao quay lại, Ông nhận ra ngay người học trò nghèo. Anh ta cam động quá, chạy đến, thụp xuống, ôm lấy gối Cao mà thốt lên:
-      Con đến nhà ngục thì hay tin thầy vừa được tha, theo “đương trình hiệu lực”. Con theo chân ngay, ngơ ngác tìm thầy không thấy đâu cả, đã chột dạ. Con chạy xuôi, chạy ngược, tả hình đáng thầy. Tìm các phường phố không thấy, quay về, may sao gặp thầy ở đây. Nếu thầy không chê nhà con nghèo con xin được phép đón thầy về nhà để mẹ con con được hầu hạ, cơm nước cho thầy một vài ngày.
Từ khóa tìm kiếm nhiều: danh nhan viet nam
 

Copyright © 2009 CÂU CHUYỆN DANH NHÂN