Người thăm tù kì lạ
Huân Nghiệp ngoảnh mặt đi, tránh để hai người đàn bà thấy mình sa
nước mắt.
Bọn canh cổng vào mời những người đến thăm ra về, sau cái nhíu
lông mày khó chịu của tên mật thám đứng giấu mình sau cánh cửa. Khi họ ra cổng,
chúng sỗ sàng giữ lại khám xét rất kỹ lưỡng, sợ Huân Nghiệp truyền tin mật về
cho nghĩa quân.
Khách đến thăm quan phủ Hồ Huân Nghiệp ngày hôm ấy rất đông. Bọn
gác ngăn lại nhiều người, và chỉ cho những ai chúng cho là không nguy hiểm mới
được vào.
Chiều tối, một người đàn ông gầy gò đen đủi, mắt đen như than,
lông mày hơi xếch được chúng cho vào, sau một hồi to tiếng!
Anh ta vào đến cửa đã lễ phép, khác hẳn cái thói ngông nghênh khi
gặp bọn gác cổng làm khó dễ. Anh chắp tay xá dài:
-
Lạy thầy ạ!
Huân Nghiệp ngợ mãi, không nhớ nổi người đến thăm mình là ai! Con
người có tướng võ nhiều hơn tướng văn này là người như thế nào? Sao anh ta lại
cố vào thăm mình bằng được mà bọn giặc cũng để vào. Dù sao cũng phải thận
trọng! Biết đâu đây cũng là một cách lừa nhử vào vòng cạm bẫy của giặc. Song
nếu người mến một mình thật thì sự nghi ngờ ấy thật là lỗi lớn. Huân Nghiệp cứ
bần thần nhìn thì anh ta đã hồ hởi nói :
-
Thầy không nhận ra con ư?
-
Anh thứ lỗi cho, quả thật tôi…
-
Thầy lạ là phải. Bởi con chưa bao giờ ngồi với thầy đôi hồi trò chuyện, con
cũng chẳng học thầy ngày nào. Nhưng mấy anh em kết nghĩa chúng con mến đức
trọng tài, tôn thầy làm thầy từ lâu!
-
Xin đa tạ, song anh là ai vậy?
-
Con là kẻ đốt nhà thầy!
-
Nói chi kỳ dữ vậy?
-
Dạ thiệt! Con đâu dám giỡn! Con ở trong tụi đốt nhà thầy hồi thầy ngồi
dạy học ở ngã ba châu thành đó!
-
Ủa!
-
Đúng vậy! Hồi đó, mất mùa đói kém, mấy đứa conhọp nhau làm bậy làm bạ kiếm
sống! Cũng là trò trèo tường khoét vách thôi. Mới tập tọng vào nghề,chúng con
ngờ nghệch lắm! Có hôm bị vây cảtụi suýt sa lưới. Cóbận chó đuổi té luôn xuống
ao! Buồn cườilắm!Vậymà thầylại cho cất ngôi nhà ngồi dạy trẻ, chắn ngay chỗ
hiểm địa, ngày nào chúng con cũng phải qua lại, mới gay chứ! Bởi thế tụi con
đốt rụi liền!
-
Ra vậy. Thế mà khi nhà cháy, tôi cứ băn khoăn mình ăn ở ác độc chăng mà bà con
ngầm đốt nhà! Sau cũng có đoán ra hay là mình làm nhà ở chỗ cánh anh em giang
hồ qua lại, họ ngứa mắt đốt cho biết mặt. Kỳ thực, mộ cha tôi vừa chôn ở đó,
tôi phải cất nhà vừa dạy học, vừa chăm sóc. Có vậy thôi!
-
Về sau tụi con có biết.
-
Các anh đốt là việc của các anh. Giữ gìn trông nom mộ ông thân sinh là việc của
tôi! Bỏ sao được. Vả lại khi các anh đốt, tôi càng ngại các tay “hảo hớn”
có ý quật mả kiếm vàng, do đó càng phải giữ!
Chàng mắt xếch cười nheo cả mắt, lắc đầu:
-
Tụi con bái phục liền mà! Chúng con tôn thầy lên bậc đại hiền liền mà!
Đọc thêm tại: