Duyên cũ của ông Nguyễn và cô Cầm
Đêm ấy, quan chánh sứ họ Nguyễn không tài nào ngủ được. Trăng sáng quá. Tiếng tiêu khuya dang bay khắp mặt thành, ùa vào song cửa, gợi bao hồi âm, bao kỷ niệm. Và, ông Nguyễn lại nhớ đến cô Cầm. Thuở ấy, khi quân Tây Sơn kéo ra kinh thành dịp tết. ở hồ Giám mở tiệc đêm. Đèn, hoa treo kết rực rỡ. Con hát ngồi trước quán nghênh phong. Tướng Tây Sơn phẩm phục loá mắt. Các võ tướng ăn uống đùa cợt rất tự nhiên. Dân chúng tha hồ vào xem. Nguyễn Công tử chen chúc trong đám đông. Đêm ấy là một đêm khó quên. Đuối được bọn kiêu binh, dân Bắc Hà mát từng khúc ruột…
Đám nhạc, tấu những bài ngợi ca thật khá. Đào kép nào cũng tranh nhau bộc lộ giọng hay nhất để làm vừa lòng những khách miền trong. Đám quan võ Tây Sơn chừng cũng mê nhạc Bắc. Họ nghe say đắm. Có người mặt ngây, cầm rượu không uống, mắt đăm đăm nhìn tận đâu đâu. Có người quên cả lễ nghi, xà xuống đám nhạc công, ném tiền báo hát một bài ông ta ưa thích. Công tử họ Nguyễn nhíu lông mày… Đám con hát này dễ làm quen với triều đại mới quá… Một vài sĩ phu có tuổi đứng bên công tử lặng lẽ bỏ ra về. Có người thì lại khâm phục thật sự, ở lại cho đến phút chót. Công tử họ Nguyễn suýt nữa cũng bỏ đi, nếu không nghe một giọng hát đặc biệt cất lên. Tiếng hát trong ngân hoà với nhịp phách, tiếng đàn, tiếng nhị điêu luyện lạ thường. Người hát, thần thái tự nhiên, không chút gì vất vả. Điệu hát vút cao, khi trầm lắng, không ,sai sót một gợn nhỏ. Những thanh cao hướng lòng người đến những điều tao nhã, những âm trầm như thể một nỗi băn khoăn. Có tiếng thì thầm:
- Đào này hát hay quá, chưa thấy bao giờ!
- Ủa, cô Cầm đấy! Trước đây, cô hát ở trong cung. Bây giờ vua chúa tan tác, thân gái cũng lênh đênh nốt.
Câu nói khá ngậm ngùi. Công tử họ Nguyễn nghển người cố nhìn lấy gương
mặt cô đào. Người không đẹp lắm. Từ xa ông chỉ thấy khổ mặt bầu bầu, hơi
gẫy. Cô đậm người, đường nét nở nang. Các võ tướng Tây Sơn bắt đầu mê
mẩn. Họ không để ai hát nữa, chỉ bám riết lấy cô. Trên chiếc chiếu hoa
cạp điều, bạc thưởng quăng ra trắng xoá. Những quan tiền cao thấp nhấp
nhô, Bát rượu men ngọc tràn đây. Cô Cám, rất tự nhiên, vừa hát, vừa đùa
vui với họ. Lời đối đáp cứng cỏi, tự trọng. Các tướng Tây Sơn thích cô
thật sự, họ bỡn cợt ô như thể tài tử họ mang theo từ đàng trong ra. Họ
nể trọng tài hoa của người đánh đàn đất Thăng Long.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
các anh hùng lịch sử việt
nam